It seemed like everything really worked together or just I thought it was
It’s heartbreaking when a first love is unrequited. I’ve never felt this strongly about anyone, and this one-sided affection makes me question everything—about youth slipping by as I chase career dreams. Sometimes, I imagine an alternate life, one where I didn’t focus so much on ideals and global ambitions but held a simple job in Vietnam; I’d be free to pursue you with all my heart. But it feels like a distant dream. Accepting that you don’t feel the same is so hard. \
February 19—about a month after I confessed and was gently turned down—you gave me a 50k lucky money bill, with a serial number ending in my birthdate. Before that, I’d gifted you a red 1,000 won bill from Korea, knowing how much you love Korean culture; by coincidence, its serial number matched your phone number. You were too shy to hand me the 50k bill in person, so you left it in the novel on page 310 at Café Xoan Truong Chinh. By chance, or perhaps by some quiet intention, those verses on page 310 spoke of a girl who, despite coming of age, chooses to remain unbound by love
Take me to the sunny part
Far away in the deep West
Where the sky is filled with laughter
And the night is for tears
It seemed like everything really worked together (or so I just thought it was) with the right person at the wrong time. If I had met you later or earlier, maybe things would have been different..
Thật buồn khi mối tình đầu lại chỉ là tình đơn phương. Tôi chưa bao giờ thích ai nhiều đến thế, cuộc tình đơn phương này làm tôi suy nghĩ lại về cuộc đời mình, về tuổi trẻ đang dần qua đi bởi lý do đơn giản là xây dựng sự nghiệp. Tôi nghĩ về những viễn cảnh khi mình không quá tập trung vào lý tưởng, vào giấc mơ thế giới, có một công việc bình thường ở Việt Nam, tôi sẽ theo đuổi em hết mình. Nhưng dường như tất cả chỉ như một giấc mơ. Thích một cô gái không thích mình thật khó để chấp nhận \
Ngày 19/2 Sau khi đã nói lời từ chối tình cảm 1 tháng trước, em lì xì cho tôi tờ 50k có bốn chữ số cuối trùng với ngày sinh của tôi. Trước đó, tôi cũng đã lì xì cho em 1000won Hàn Quốc khi biết em nhất thích văn hoá Hàn, số seri của tờ tiền này cũng trùng với số điện thoại em. Em ngại không muốn gặp tôi để đưa tận tay tờ tiền 50k đó nên em đã đặt nó trong trang 310 của cuốn tiểu thuyết (mà tôi không nhớ tên) ở tiệm Café Xoan Trường Chinh. Đầu trang 310 tình cờ (không rõ là cố ý hay ngẫu nhiên em đặt vào trang đó) có 4 câu thơ dành cho một cô gái đã đến tuổi cập kê nhưng chưa muốn ràng buộc bản thân vào chuyện yêu đương. Không có mô tả.Không có mô tả.
Đưa tôi đến mảnh trời đầy nắng
Đằng xa phía Tây sâu thẳm kia
Nơi bầu trời tràn ngập tiếng cười
Và màn đêm dành cho nước mắt\
Dường như mọi thứ thực sự hợp nhau (hoặc do mỗi mình tôi nghĩ thế) đúng người nhưng sai thời điểm. Giá như tôi gặp em muộn hơn hoặc sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Enjoy Reading This Article?
Here are some more articles you might like to read next: